cô thành bế truyện

Công chúa bé bỏng là bộ truyện tranh thuộc thể loại chính kịch, lãng mạn, truyện màu của Hàn Quốc. Tác phẩm xoay quanh cô nàng công chúa nhỏ Enisha Rodgo Hyperion, vốn là người tái sinh từ thế giới khác, trở thành cô con gái út của đế chế được đức vua hết mực cưng chiều. Bạch Cô Cô xuyên thành một tiểu thiếu gia vô dụng không có tinh thần lực, cha ruột thì không cần, mẹ ruột cũng đã qua đời. Cuộc hôn nhân của mình với vị hôn phu cũng bị chính người con trai riêng của cha cướp mất, còn cậu thì bị buộc kết hôn với Thiếu tướng của Truyện Thanh Văn Dữ Đông Phương Hồng thuộc thể loại: Truyện Đam Mỹ, Cổ Đại full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Tiểu Lâm Tử. Cuối cùng, Lập Gia Khiêm quay trở lại phòng, đi thẳng vào phòng ngủ, bế Lâm Thanh Mai rời khỏi khách sạn. Thực sự có quá nhiều ngoại lệ tối nay. Dường như thêm 1 lần, cũng không sao. Lập Gia Khiêm ném Lâm Thanh Mai và túi xách của cô xuống ghế sau. Thay Chị Lấy Chồng - Chương 314 Bế tôi đi khỏi đóTôi hiểu những gì họ nói nhưng không đáp lại mà chỉ mỉm cười. Bữa tiệc này cứ diễn ra như vậy trong mimpi keluar cacing dari dubur menurut islam. Năm mười hai tuổi, ta được điều vào Hàn lâm họa viện nhậm chức. Phẩm cấp không thay đổi, chỉ là công việc chủ yếu đổi thành hầu hạ các đãi chiếu bên họa viện vẽ tranh và nghe quan chủ quản họa viện sai khiến. Đám nội thị Thư nghệ cục đều rất lấy làm thương cảm cho ta, nói rằng đây thực ra là bị giáng chức, họa viện vốn thấp hơn thư viện một cũng biết rằng địa vị của người bên thư họa viện không cao, tuy quan viên tứ phẩm ngũ phẩm trong viện cũng có thể mặc áo đỏ áo tím như các quan văn bình thường nhưng lại không có bội ngư *. Trong mắt người đời, đãi chiếu thư họa viện bị quy là “vào bằng nghệ thuật”, mức độ tôn trọng được dành cho cũng có giới hạn. Mà người của họa viện so ra thì còn kém thư viện một bậc, mỗi lần chúng đãi chiếu lập đội đều lấy thư viện dẫn đầu, họa viện xếp sau, chỉ đỡ hơn cầm, kỳ, ngọc, bách công viện đôi chút.* Tín phù ra vào hoàng thành, lên triều diện thánh của quan viên từ ngũ phẩm trở lên, chiếu theo cấp bậc quan viên mà phân biệt làm bằng vàng, bạc, đồng, tạo thành hình cá chép, gọi là ngư phù, khắc những thông tin cơ bản như họ tên quan viên, chức quan, đựng trong túi đeo bên hông, là ký hiệu cho địa vị và thân phận của quan viên. chú thích của tác giảĐãi chiếu chính thức còn vậy thì nội thị trong viện lẽ tự nhiên cũng theo đó mà bị phân chia đẳng cấp trong mắt mọi người. Cùng là nội thị hoàng môn nhưng cầm viện không bằng họa viện, họa viện cũng không bằng thư tổng quản của Hàn lâm thư họa cục khi ấy là nhập nội phó đô tri Nhậm Thủ Trung, sau đó, Trương Thừa Chiếu đã kiến nghị ta “Cậu đi xin Trương tiên sinh đi, xin ông ấy nói vài câu với hoàng hậu, để hoàng hậu mệnh Nhậm đô tri giữ cậu lại thư viện cho.”Ta chẳng ừ hử gì. Hắn lại nháy mắt mấy cái với ta, cười nói “Đi đi, không sao đâu, Trương tiên sinh là tâm phúc của hoàng hậu, một khi ông ấy đã có lời thì cậu cũng không cần phải đi họa viện nữa rồi.”Ta lắc đầu với hắn, gạt bỏ kiến nghị này. Cũng không phải là ta nghi ngờ sự thật rằng Trương tiên sinh rất được hoàng hậu tán thưởng và tín nhiệm, mà là ta biết rõ rằng, ỷ vào sự coi trọng của hoàng hậu với mình để yêu cầu chuyện ngoài bổn phận không phải là tác phong của thầy, lần trước mở miệng cứu ta chỉ là tình huống cực kỳ ngẫu nhiên, ta không muốn khiến thầy phá lệ lần nữa. Ta chưa bao giờ tham vọng xa vời, cũng không muốn chứng kiến ai vì cớ tại ta mà cầu xin người khác điều sư họa viện chia thành năm bậc họa học chính, đãi chiếu, nghệ học, chỉ hầu, nghệ nhân; người chưa có phẩm cấp thì gọi chung là họa học sinh. Các tác phẩm tranh vẽ của họ đều là để cung ứng cho cung đình, lấy làm ngự dụng, hoặc giả họ sẽ phụng chỉ đến các chùa miếu đạo quan vẽ tranh. Đó là nơi còn yên tĩnh hơn thư viện. Cứ mỗi mười ngày đều phải mang tranh họa cất trong gác mật ra cho các họa sư đánh giá mô phỏng, hôm ấy sẽ hơi mệt, song những ngày khác thì không có bao nhiêu sự vụ, đa số thời gian ta chỉ cần đứng hầu bên cạnh, nghe quan viên họa viện dạy học hoặc xem các họa sư vẽ tranh là số các họa sư, ta thích xem tranh của họa học sinh Thôi Bạch nhất. Gã là người Hào Lương, năm đó tuổi chừng hăm mấy, dung mạo sáng sủa thanh tú, tính tình cởi mở, không màng danh lợi, hành sự phóng túng ngông cuồng, thường độc lai độc vãng, hay bị quan viên họa viện lườm nguýt, nhưng tranh gã luôn ẩn chứa một luồng linh khí hiếm thấy so với tranh cung đình phổ thông, đó cũng là cái mà ta cực kỳ thưởng ngày cuối thu, trong đình họa viện xào xạc lá rụng, gã một thân một mình vẽ tại chỗ hai con quạ đậu trên cây, ta yên lặng đứng xem đằng sau gã, khi đặt bút xuống tạm nghỉ, trong lúc vô tình quay đầu, gã phát hiện ra ta, cười cười, hỏi “Trung quý nhân * cũng mê đan thanh ** chăng?”* Về xưng hô của hoạn quan, hoạn quan thời Tống không gọi là thái giám mà thường gọi là nội thị, nội thần, hoạn giả, trung quan, người Tống không gọi họ là “công công” mà thường gọi họ theo chức quan, “trung quý nhân” là cách gọi tôn kính của người ngoài cung đối với hoạn quan. chú thích của tác giả** Đan chỉ đan sa chu sa, thanh chỉ thanh hoạch, là hai loại khoáng vật chế tạo nên thuốc màu. Hội họa cổ Trung Hoa thường dùng hai màu đỏ xanh nên đan thanh trở thành một cách gọi khác của môn nghệ thuật lùi ra sau một bước, cúi người đáp “Hoài Cát mạo phạm, quấy rầy nhã hứng của Thôi công tử.”“Chuyện đó thì không,” Thôi Bạch tủm tỉm, nói, “Tôi chỉ tò mò không biết, vì sao trung quý nhân không đi xem chư đãi chiếu họa viện vẽ tranh mà mỗi lần đều để ý tới chuyết tác như thế.”Ta ngẫm nghĩ rồi đáp “Còn nhớ ngày Hoài Cát mới vào họa viện, thấy chúng họa học sinh đều đang theo họa học chính vẽ phỏng tranh hoa điểu của Hoàng Cư Thái, duy có công tử là ngoại lệ, một mực nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẽ chim chóc trên cành cây trong đình.”Thôi Bạch xua tay cười “Tranh hoa điểu của Hoàng thị tinh vi tráng lệ, đời này tôi học chẳng nổi nên dứt khoát tự mình nguệch ngoạc đấy thôi.”Ta cũng mỉm cười, nói “Thôi công tử đặt bút là thành cấu tứ, không vay mượn quy chuẩn mà cong thẳng vuông tròn vẫn đúng độ chuẩn mực. Hoài Cát đó giờ vẫn hằng bội phục sâu sắc.”“Trung quý nhân khen lầm.” Nói đoạn, Thôi Bạch một lần nữa chầm chậm nâng bút lên, trước khi hạ bút chợt hỏi ta “Lẽ nào trong họa viện này còn có người cong thẳng vuông tròn nằm ngoài chuẩn mực ư?”Tất nhiên là có. Nhưng ta chỉ cười hờ hững, không đáp như bản thân cũng có đáp án, Thôi Bạch không truy hỏi nữa, ngậm một nét cười ngang tàng, xoay người tiếp tục vẽ tranh, trước trán rủ xuống vài sợi tóc chưa bao giờ chịu vào nếp, theo động tác đưa bút mà đôi lúc lại phất phơ bên sườn mặt gã, song ánh mắt gã trước sau vẫn chăm chú đậu lên bức tranh, không chút để thế mà hai ta dần trở nên quen thân, thi thoảng gặp nhau trò chuyện về thư họa, gã nhìn ra ta có hứng thú với đan thanh, chủ động đề nghị dạy ta, ta tất nhiên là vô cùng vui vẻ, bèn theo gã học vẽ vào những lúc cả hai đều rảnh hôm, gã dạy ta vẽ chim núi rừng xuân bằng thủ pháp không xương, họa học chính họa viện đi ngang qua phòng vẽ bọn ta dùng, thấy người vung bút vẽ tranh là ta, không khỏi kinh ngạc, bèn vào xem thử. Ta tức khắc thu bút, thi lễ với y như thường ngày. Y không đáp lại, đi thẳng tới cạnh ta, nghiêm túc xem tranh ta thuở lập quốc đến nay, phong cách hội họa cung đình Hoàng thị của hai cha con Hoàng Thuyên và Hoàng Cư Thái vẫn luôn giữ ngôi độc tôn trong Hàn lâm họa viện quốc triều, vẽ hoa trúc lông vũ phải dùng bút than nháp trước rồi lấy chỉ mực cực nhỏ phác họa đường nét, tiếp đó trùng trùng tô màu, hình vẽ tinh xảo tráng lệ, tôn chỉ rực rỡ đậm màu. Mà giờ đây, họa học chính thấy tranh ta vẽ màu sắc thanh nhã, trong đó, chim núi không được phác họa hoàn toàn bằng chỉ mực, chi tiết sợi lông vũ phần đa là dùng những màu mực đậm nhạt khác nhau điểm xuyết thêm chấm đỏ mà thành, khác hẳn tranh cung đình Hoàng thị được họa viện coi là chuẩn mực, tức thì mặt sa sầm, lạnh lùng hỏi Thôi Bạch “Anh dạy cậu ấy vẽ thế này?”Thôi Bạch gật đầu, ung dung đáp “Họa chim muông vị tất phải vẽ phác đắp màu, thỉnh thoảng pha lối không xương tô điểm bằng mực đạm cũng có cái thú hoang dã riêng. *”* Vẽ phác đắp màu 双钩填彩 là phép vẽ phác họa đường nét trước rồi mới tô màu, họa sĩ Hoàng Thuyên thời Ngũ Đại là một họa sĩ tiêu biểu cho bút pháp này, tương phản với phép vẽ không xương 没骨 là trực tiếp dùng thuốc màu hoặc mực để vẽ sự vật mà không có “xương bút”, tức dùng chỉ mực phác khung, tiêu biểu cho phép vẽ này có họa sĩ Từ Hi cùng thời với Hoàng học chính thình lình đập bàn, cao giọng “Anh làm thế là dạy hư học sinh!”Thôi Bạch không nao núng, chỉ nghiêm trang cúi người với y, cụp mắt đứng học chính nén giận, quay sang nói với ta “Nếu trung quý nhân muốn học vẽ, trong họa viện tự có đãi chiếu, có thể thỉnh giáo học nghệ, mới bắt đầu học phải thận trọng mà chọn lấy thầy tài, chớ để bị hạng nắm cày không thạo dẫn lên đường lầm.”Ta cũng khom lưng tỏ vẻ thụ giáo. Họa học chính hung dữ trừng Thôi Bạch thêm một cái rồi mới phất tay áo ra y đi xa rồi, Thôi Bạch nghiêng đầu nhìn ta, giả đò nghiêm mặt, nói “Mời trung quý nhân chọn thầy tài khác cho, chớ theo cái hạng nắm cày không thạo tôi đây mà lạc phải đường lầm.”Câu trả lời của ta là “Nếu lối Thôi công tử dẫn tôi theo là đường lầm thì đời này tôi nguyện không đi chính đạo nữa.”Bọn ta nhìn nhau cười, từ đó về sau càng thêm thân thiết. Theo lời đề nghị của gã, chúng ta không còn xưng hô khách khí với nhau nữa, gã gọi thẳng tên ta mà ta cũng gọi gã bằng tự “Tử Tây” của học chính càng lúc càng tỏ ra chán ghét Thôi Bạch, nhiều lần bàn luận với đồng liêu về phẩm hạnh và họa kỹ của gã, thường có ý chê bai. Thôi Bạch cũng liên tiếp bị họa viện chèn ép, mỗi lần so tài, tranh của gã đều bị bình xét hạng kém, chưa lần nào có cơ hội được trình lên ngự Bạch không bận tâm, vẫn chuyện ta ta làm mà vẽ tranh theo phong cách của mình, cũng chẳng để bụng lời giảng dạy của quan viên họa viện. Mỗi bữa dạy học, gã đều không vắng mặt thì cũng đến trễ, góp được cái thân ngồi trong sảnh cũng chẳng nghiêm túc nghe bài, thường xuyên dõi mắt qua cửa sổ mà ngắm cảnh bên ngoài, thả hồn rong chơi, hoặc là dứt khoát gục xuống bàn ngủ, đợi đến lúc quan viên họa viện giảng xong mới vươn vai ngáp dài, thong thả đứng dậy, nghênh ngang rời đi trước cái nhìn hầm hầm của quan lần nọ gặp đúng tiết dạy của họa học chính, chủ đề là nghệ thuật tranh thủy mặc, lý thuyết giảng xong rồi, họa học chính lấy bản phác nền đã chuẩn bị từ trước ra, múa bút điểm màu tại chỗ, vẽ nên một bức sen thu thủy mặc, nét mực vừa khô sơ là treo ngay lên vách cho các họa học sinh bình tình cũng là một tác phẩm đặc sắc, bông sen thu trong tranh phong tư thanh nhã, tuy là tranh thủy mặc, song lại vẽ đài sen và lá sen phản chiếu đón sóng, thể hiện được ý mây trôi mang mưa. Chúng họa học sinh tất nhiên là khen ngợi không ngớt, ngay sau đó sôi nổi nhấc bút, bắt đầu phỏng học chính vuốt râu, quét mắt nhìn mọi người, dương dương tự đắc. Chẳng ngờ tròng mắt đảo qua, phát hiện ra Thôi Bạch không để ý mảy may, ngồi một góc mãi tít dãy cuối, bộ dáng lại còn là gục bàn ngủ học chính lập tức tắt ngấm nụ cười, sầm mặt gọi “Thôi Bạch!”Thôi Bạch như đã say giấc nồng, chẳng có vẻ gì là định tỉnh. Họa học chính lại nghiêm giọng gọi, gã vẫn không một phản ứng, ta thấy cục diện dần ngả theo hướng xấu hổ, bèn lại gần gã, cúi người gọi khẽ “Tử Tây.” Bấy giờ gã mới cau mày, chậm rãi nhập nhèm mở mắt, dòm ta trước rồi mơ màng nhìn chòng chọc họa học chính một hồi, mãi sau mới rộ cười hỏi “Đại nhân giảng bài xong rồi?”“Xong rồi,” Họa học chính nuốt giận lạnh nhạt cất lời, “Nhưng xem ra nói khô khan quá, khó vào nổi tai của quý ngài, thành ra lại hoá tác dụng thôi miên.”Thôi Bạch cười mỉm, nói “Nào có, lúc đại nhân giảng bài tôi vẫn nghe mà, chỉ là sau đó đại nhân vẽ tranh, bọn học sinh đều chen lên quan sát, tôi cách có hơi xa, mắt thấy chen không nổi nên mới quyết định ngủ một chốc, đợi đại nhân vẽ xong lại tỉ mỉ thưởng thức sau.”“Thật không?” Họa học chính liếc xéo gã rồi không thèm nhìn nữa, chắp tay đứng ngó bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, bảo “Vậy theo cái nhìn của anh, bức họa của kẻ hèn này vẽ ra sao?”Thôi Bạch vẫn ngồi đó, biếng nhác dựa ghế, nghiêng đầu đánh giá bức sen thu trên vách tường đối diện một khắc rồi gật gù “Đẹp lắm đẹp lắm… Chỉ là ở đâu đó có hơi thiếu nét.”Họa học chính sao khỏi hiếu kỳ, hỏi lại ngay “Chỗ nào?”Thôi Bạch nhếch miệng “Chỗ này.” Đương nói, tay nhặt một chiếc bút đã nhúng mực lên, bỗng ném phắt về phía tranh vẽ, đến lúc gã dứt lời, bút đã chạm đến tranh, quét một nét mực xéo dưới một phiến lá sen động của gã quá mức đột ngột, chúng họa học sinh la lên thất thanh, quay đầu nhìn Thôi Bạch, lại đồng thời chuyển qua nhìn họa học chính, thăm dò sắc mặt học chính tức đến nghẹn lời, ngón tay trỏ vào Thôi Bạch run run “Ngươi, ngươi…”“Ối! Học sinh nhất thời sơ suất, lấy nhầm cái bút có mực, đại nhân thứ tội.” Thôi Bạch vừa cáo lỗi vừa giở tay áo đứng lên, cất bước đi tới trước mặt họa học chính, một lần nữa tao nhã khom người tạ mặt họa học chính thoắt xanh thoắt trắng, phẫn nộ xoay người, giơ tay lên muốn giật bức họa treo trên vách xuống, chắc là định xé tan trút Bạch lại đưa tay đi cản, cười nói “Đại nhân bớt giận. Tranh này xuất sắc là vậy, chỉ vì một nét mà xé đi thì tiếc quá. Học sinh đã phạm lỗi tất sẽ nghĩ cách bổ cứu.”Một họa học sinh nghe vậy xen lời “Tranh đã bị mực làm nhơ thì bổ cứu thế nào?”Thôi Bạch treo ngay ngắn lại tranh, cẩn thận nhìn thêm một lượt rồi nói “Tranh đã dính vết nhơ, đại nhân cũng không muốn giữ nữa thì hẳn cũng sẽ không để ý tôi lại thêm vài nét bút đâu chứ?”Cũng không đợi họa học chính cho phép, liền thong dong lựa lấy một cây bút trên bàn y, chấm nước mực trong nghiên, tay trái đặt sau lưng, tay phải vận bút, từ nét mực nhơ kia, hoặc điểm, dắt, lia, phẩy, hoặc xoay, chếch, xiên, kéo, giữa chừng pha mực, chốc lát sau, một con ngỗng trắng cong gáy cúi đầu rỉa lông xuất hiện đầy sinh động dưới phiến lá sen, nét bút nhơ được gã vẽ thành mỏ ngỗng, bút pháp tự nhiên, nhìn không ra dấu tích cố ý tu xong, Thôi Bạch đặt bút xuống lùi ra sau, cười mỉm mời họa học chính góp ý. Mọi người chú tâm nhìn lại, thấy gã tuy chỉ vẽ một con ngỗng song lại bao hàm đủ năm màu thủy mặc tiêu, nùng, trọng, đạm, thanh *, dung hòa êm ái, sống động mà không lộn xộn, kỹ thuật dùng mực dường như còn trên cơ họa học chính. Tư thế con ngỗng nhã nhặn thanh thoát, có cảm giác như phá giấy mà ra, so ra, bông sen thu họa học chính vẽ mới rồi chợt mất đi thần thái, trở nên khô khan dại đờ.* Năm màu mực pha trong nghệ thuật tranh thủy mặc Trung Hoa cổ, chi tiết xem cuối nữa, trước khi vẽ gã không hề có bản phác nền, cứ thế thả bút hoạ ra, hiển nhiên lại thắng họa học chính thêm một nước. Có người không cầm được mở miệng trầm trồ, kêu thành tiếng rồi mới nhớ đến họa học chính, vội vàng ngậm miệng, nhưng trong mắt vẫn toát lên vẻ khâm học chính cũng tiến lên xem xét, nín thinh thẫn thờ vuốt râu một lúc lâu rồi mới lườm sang Thôi Bạch, bình “Dùng mực tạm được, nhưng thêm một con ngỗng vào đây làm không gian tranh đột ngột trở nên chật chội, mà lưu bạch * bên dưới thì lại quá nhiều, hỏng mất bố cục.”* Một thủ pháp thường được dùng trong sáng tác nghệ thuật Trung Hoa, chỉ việc cố ý khéo léo để lại một khoảng trống trong tác phẩm, giữ làm không gian tưởng tượng.“Phải ạ phải ạ,” Thôi Bạch tức thì hùa theo, thoải mái nhìn họa học chính, cười nói “Tôi cũng thấy vị trí con ngỗng này đứng * quá cao, hạ xuống mấy phân thì vừa vặn.”* Ở đây họ Thôi chơi chữ, nguyên văn “这呆鹅所处之位过高”, chữ “呆” vừa có nghĩa là ngu ngốc, vừa có nghĩa là dừng chân/nán vẻ mặt gã vậy, mọi người đều biết lời gã nói có ý chế nhạo họa học chính, đều có xu thế không nhịn được cười. Ngực họa học chính phập phồng dữ dội, tưởng chừng như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, có lẽ do không tiện nổi giận trước mặt chúng họa học sinh nên cuối cùng chỉ phất mạnh tay áo, chỉ ra ngoài cửa, lệnh Thôi Bạch “Ra ngoài!”Thôi Bạch không mất lễ nghi cúi thấp người thi lễ với hoạ học chính rồi ra khỏi cửa, nét cười ung dung trên bờ môi không giảm, bước đi đến là tiêu sái tự hơi dịch bước, dõi nhìn gã đi xa. Niềm vui mà hành vi ngông cuồng của gã đem lại không địch nổi tiếc nuối trong lòng, ta lờ mờ cảm thấy, ngày gã rời khỏi họa viện chẳng còn bao màu mực pha trong nghệ thuật tranh thủy mặc Trung Hoa cổTiêu cháy khét bỏ nước mực đã mài nhuyễn vào nghiên, để bay hơi nửa ngày, mực tiêu dùng để vẽ những phần đậm màu nổi hình nổi khối. Mực tiêu là phần đen đặc riêng biệt trong cả bức tranh, đen mà bóng nồng đậm độ đen của mực nùng gần với mực tiêu, nhưng trong mực nùng có pha thêm chút nước nên không tạo hiệu ứng bóng sáng như mực trầm đục Mực trọng đối lập với khái niệm mực đạm. Lượng nước pha vào mực trọng nhiều hơn mực nùng nên nhạt hơn nhưng so với mực đạm thì đen nhạt loãng Pha thêm nhiều nước hơn vào mực, tạo thành màu xám tro thì gọi là mực trong vắt Màu mực ở đây chỉ còn lại vẻn vẹn chút bóng dáng xám nhạt, chuyên dùng để thể hiện những hình tượng mơ hồ như sương sớm khói chiều. Trọn bộ Cô Thành Bế Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Cô Thành Bế Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang đọc truyện Cô Thành Bế của tác giả Milan Lady. Tuyết trên thềm, trăng trước đình, hãy còn chập chờn nơi đáy mộng. Yến tan tác, người bặt thinh, chẳng buồn ngoảnh trông xuân năm nào. Vốn là một thiếu niên tài tuấn, qua lại giữa nhân sĩ danh thần, nhân sinh tưởng chừng như nước chảy róc rách, như xuân xa um tùm, chàng lại chẳng chạy thoát được vòng xoáy vận mệnh cuốn vào vực sâu. Lưu ly dễ vỡ *, cửa cấm nặng nề đóng lại, ngăn cách với trần duyên. May còn có nàng, cùng thưởng nến bạc trăng thu, cùng vượt giá lạnh cung khuyết, thấm thoắt đã mười năm. “Ta thích nhìn công chúa rạng rỡ rộ cười, phục dịch nàng thôi cũng đủ khiến lòng ta sung sướng muôn phần. Ở nơi u tối lạnh lẽo này, nàng là nguồn sáng duy nhất của lòng ta, còn sáng hơn cả mảnh trăng thượng huyền treo trên kia.” Sống trong nhung lụa gấm hoa, được đế vương cưng chiều cũng chẳng cách nào mở được cánh cổng đóng chặt của tòa thành cô độc. Trên bước đường đời, dù yêu hay hận cũng đều không phải chỉ cần một lòng là đạt được. “Hoài Cát, chúng ta đều bị vây hãm trong đây rồi.” Câu nói đùa thuở thơ bé đã trở thành lời sấm. Một bức tường thành, chia lìa đôi ngả. Tiếng đồng hồ nước văng vẳng xa xôi chẳng thể phá vỡ được lời thề ước “Nếu người là bông sen, thần sẽ là gợn sóng vờn dưới hoa lá người, năm năm tháng tháng, theo gió đuổi mưa hướng bạn lòng.” Bóng hình trên gối đầu, dáng ảnh dưới lần áo, đến cùng lại hóa cơn ác mộng mùa xuân. Cầm bức tranh cuộn của câu chuyện khi xưa, bước ra khỏi nơi sân sâu đương độ thắm sắc, khóa nỗi lưu luyến hồng trần vào khoảng không quên lãng. Chỉ mong kiếp sau sẽ nhặt được bông hoa điền nàng đánh rơi trên cánh đồng. Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn không nên bỏ qua Một Bước Lên Tiên hoặc Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt Danh sách chương truyện Cô Thành Bế Chương 1 – Lời tựa Trách chi gió đông, tự ta than Chương 2 – Dẫn Chương 3 – Cửa cung Chương 4 – Nội thị Chương 5 – Thôi Bạch Chương 6 – Trung cung Chương 7 – Huy Nhu Chương 8 – Thu Hòa Chương 9 – Hòa thân Chương 10 – Xóc tiền Chương 11 – Kim thượng Chương 12 – Chuyện đêm Chương 13 – Bóng mây Chương 14 – Mơ ủ Chương 15 – Thiếp thơ Chương 16 – Ty sức Chương 17 – Trộm cháu Chương 18 – Miện hoa Chương 19 – Thất tịch Chương 20 – Quan Âm Chương 21 – Cầu mưa Chương 22 – Tào lang Chương 23 – Điền từ Chương 24 – Phi bạch Chương 25 – Cung loạn Chương 26 – Mạch ngầm Chương 27 – Tâm nguyện Chương 28 – Lấy bỏ Chương 29 – Tiểu Tống Chương 30 – Thương Lang Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment Feb 5, 2021Cô Thành Bế Được từ 2 phiếu bầu. Tuyết trên thềm, trăng trước đình, hãy còn chập chờn nơi đáy mộng. Yến tan tác, người bặt thinh, chẳng buồn ngoảnh trông xuân năm nào. Domain Liên kết Bài viết liên quan Cô thành bế truyện Cô Thành Bế Cầm bức tranh cuộn của câu chuyện khi xưa, bước ra khỏi nơi sân sâu đương độ thắm sắc, khóa nỗi lưu luyến hồng trần vào khoảng không quên lãng. Chỉ mong kiếp sau sẽ nhặt được bông hoa điền nàng đánh r Xem thêm Chi Tiết Cô thành bế - Cầm bức tranh cuộn của câu chuyện khi xưa, bước ra khỏi nơi sân sâu đương độ thắm sắc, khóa nỗi lưu luyến hồng trần vào khoảng không quên lãng. Chỉ mong kiếp sau sẽ nhặt được bông hoa điền nàng đánh r Xem thêm Chi Tiết Cô Thành Bế Bạn đang đọc truyện Cô Thành Bế của tác giả Milan Lady. May còn có nàng, cùng thưởng nến bạc trăng thu, cùng vượt giá lạnh cung khuyết, thấm thoắt đã mười năm. "Ta thích nhìn công chúa rạng rỡ rộ cười Xem thêm Chi Tiết Cô Thành Bế Apr 17, 2021Cô Thành Bế Đánh giá từ 2 lượt Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện Bạn đang đọc truyện Cô Thành Bế của tác giả Milan Lady. Tuyết trên thềm, trăng trước đình, hãy còn chập Xem thêm Chi Tiết Cô Thành Bế Cô Thành Bế Tác giả Milan Lady, Mễ Lan Lady Thể loại Ngôn Tình, Cung Đấu, Cổ Đại Nguồn Trạng thái Full Hãy là người đầu tiên đánh giá! Tên Hán Việt Cô thành bế 孤城闭 - Mi Xem thêm Chi Tiết REVIEW TRUYỆN CÔ THÀNH BẾ Tác giả Mễ Lan Lady Thể loại Cổ đại, cung đấu, ngược, thâm tình, cảm động, SE CP Công chúa × Thái giám Tình trạng Đang edit Review bởi Cúnnn Chỉnh ảnh TMM ???? Văn án Nhân Tông thịnh trị, con dân no ấm, trời yên biển lặng, khắp nơi thái bình Một câu chuyện tình yêu bị chôn vùi trong khẽ hở bụi bặm của thời gian, trong đống giấy cũ tỏa ra mùi trầm hương… “Thế thì, kiếp sau, chàng nhất định phải tìm được em. Em sẽ làm một nữ tử bình thường mặc váy bố, tóc cài cành mận, chàng có lẽ sẽ là một thư sinh vận bạch lan… Có một ngày, em xách giỏ đi hái dâu, chàng đi ngang qua ruộng dâu em hái, nhặt được trâm hoa cài đầu em vô tình đánh rơi…” ???? Nữ chính công chúa, nam chính thái giám, nam nữ chính sủng nhau, thế sự thiên hạ ngược nam nữ chính , SE Cô Thành Bế – “Cái bóng ở dưới chân, Hoài Cát ở trong lòng Công chúa.” ???? Cô Thành Bế, cùng với Bộ Bộ Kinh Tâm, Vĩnh An, Lưỡng Thế Hoa đối với mình là tuyển tập truyện ngôn tình sử thi rung động tâm can nhất. ???? Cô Thành Bế được kể dưới góc nhìn của Hoài Cát – thái giám trưởng quản bên cạnh Huy Cung công chúa, danh hào Phúc Khang – là con gái duy nhất của Nhân Tông Hoàng đế. Khác với những bộ ngôn tình nam chính thái giám giả khác, Hoài Cát không quyền cao chức trọng, không một tay che trời, chàng là thái giám thật sự, vì nhà nghèo mà tịnh thân bán mình vào cung, nhờ duyên hai lần trợ giúp mà được triệu vào Nghi Phượng Các hầu hạ công chúa. Một năm ấy, chàng 14 tuổi, còn nàng vẫn là tiểu cô nương cao quý nhất thế gian, vô ưu vô lo qua ngày. ???? Hoài Cát ở bên Huy Nhu, từ khi nàng đang học viết chữ, chỉ vì năn nỉ chàng chép bài hộ mà gọi chàng hai tiếng “ca ca”, từ đó về sau, mỗi lần muốn nhờ cậy, muốn làm nũng thái giám nhỏ, Huy Cung đều nhỏ giọng gọi ca ca. Hai tiếng ấy đối với Hoài Cát là ma chú, khiến chàng cam tâm tình nguyện cùng Huy Cung cả đời mắc kẹt trong tòa thành. Hai tiếng ấy, đối với Huy Nhu, là coi Hoài Cát như người nhà mà ỷ lại, mà bảo vệ, mà thương yêu. “Sao huynh cứ đi theo ta như một cái bóng vậy chứ?” “Ta không giống cái bóng, ta chính là cái bóng của công chúa. Công chúa ở đâu thì ta ở đó.” “Bóng ở đâu? Mà Hoài Cát ở đâu?” “Cái bóng ở dưới chân, còn Hoài Cát ở trong lòng công chúa.” ???? Cứ như vậy, Huy Nhu trưởng thành dưới sự che chở, bảo vệ của Hoài Cát. Chàng không chỉ là bạn, là huynh trưởng, là thầy giáo, chàng còn là người thân, là vô vàn tin tưởng. Huy Nhu nói, mọi người đều yêu nàng, nhưng không phải yêu Huy Nhu, là yêu Công chúa. Vua cha yêu nàng, nhưng biết rõ nàng không thích vẫn hứa gả nàng cho một kẻ xấu xí thô kệch ngay khi nàng mới 10 tuổi, chỉ biết “phò mã” là quản sự trông coi phủ công chúa. Hoàng Hậu yêu nàng, nhưng bà là người lý trí, bà sẽ nói với cương vị công chúa tôn quý thiên hạ, Huy Nhu cần làm những gì, chứ không hỏi xem nàng muốn cái gì. Lý Vĩ phò mã yêu nàng, nhưng hắn càng sợ nàng hơn, đôi mắt hắn nhìn nàng chứa đầy sự rụt rè e ngại khiến nàng căm ghét. Tào Đình yêu nàng, nhưng y yêu người nhà hơn cả. ???? Ngoài mẹ ruột là Miêu Hiền phi, chỉ có Hoài Cát thực lòng yêu Huy Nhu. Nhưng chàng yêu Huy Nhu, một tình yêu hèn mọn, lặng thầm và đau đớn, suốt cả cuộc đời chàng chưa từng dám nói yêu nàng, vì chàng không phải nam nhân, sao có tư cách đi yêu một người, còn là Công chúa cao quý duy nhất hoàng gia? Tình yêu của Hoài Cát, là lặng thầm ở bên Huy Nhu, lặng thầm chăm nàng từng bữa ăn giấc ngủ, lặng thầm nhìn nàng đương thiếu nữ bắt đầu mộng mơ về Tào Đình, lặng thầm ôm nàng an ủi khi thất tình, lặng thầm uống rượu vào ngày thành hôn của nàng và phò mã. “Trời mưa, ta vì người mà mở ô, gió lạnh, ta khoác áo cho người, khi người đọc sách, có ta châm trà, khi người đánh đàn, ta sẽ thổi sáo, người cười, ta ở phía sau cùng cười. nếu người khóc, ta có thể vừa hay đưa cho người tay áo sạch…” Thậm chí, đến hạnh phúc chàng cũng chỉ dám lặng thầm cảm nhận, là khi người bán thịt khen chàng biết chăm lo cho thê tử, chàng mỉm cười đáp “Thê tử của ta, là nữ tử đẹp nhất thế gian này.” ???? Tình yêu của Hoài Cát, đau đớn siết bao. Huy Nhu nói, nếu không phải thái giám, có lẽ chàng sẽ là Trạng nguyên lang, chàng tài hoa là thế, không được lên triều làm quan thì thật uổng phí. Nhưng với Hoài Cát, đâu cần như vậy, nếu không phải thái giám, chàng sẽ có thể đường đường chính chính cướp lấy Huy Nhu, có thể nói với cả thiên hạ rằng ta yêu nàng, có thể cùng nàng sinh con dưỡng cái, có thể có dục vọng nam nữ với nàng… “Nàng là người con gái tốt nhất trên đời, nên có một cuộc đời hoàn mỹ, khi còn là thiếu nữ được cha mẹ thương yêu, gả làm vợ người được phu quân che chở, tương lại con cháu đầy nhà, vui vầy xum họp. Tất cả những điều này, ta đều không thể cho nàng…” Tình yêu của Hoài Cát, tuy lặng thầm và đớn đau tới mức câm nín, nhưng lại là dòng nước ấm nhẹ chảy vào trái tim đã vốn se lạnh của Huy Nhu. Mà Huy Nhu yêu Hoài Cát, là tình yêu hừng hực như lửa cháy, nàng bằng cả sinh mệnh. Nhìn lại cả cuộc đời, đều là Huy Nhu chủ động đến bên Hoài Cát, chàng vì thân phận mà không dám tiến một bước, là Huy Nhu đi ngược với thời thế, đi ngược với sự ngăn cấm của cả thiên hạ, bỏ ngoài tai những lời buộc tội của đám quan sử, lê lết từng bước đau thương trên con đường máu, chỉ để ôm lấy chàng. “Đối với số mệnh cha sắp xếp cho con, con nhiều lần muốn tìm cái chết, nhưng vẫn lay lắt sống, vì mỗi lần con quay đầu, đều thấy chàng ở đó. Với con, chết không phải điều đáng sợ nhất, mà là ngày dài tháng rộng, không được ở bên chàng.” Hoài Cát là người nho nhã, tài hoa lỗi lạc, am hiểu thi họa, âm nhạc, chàng dịu dàng như nước, không màng danh lợi, lương thiện đối xử với cả thế gian, chính vì vậy mà có không ít lần bị người khác bắt nạt. Chàng thì chẳng sao, người khác nhục mạ chàng là hoạn quan, bất nam bất nữ, chàng vẫn yên lặng trầm mặc, nhưng Huy Nhu thì khác, nàng không cho phép ai sỉ nhục Hoài Cát “Sau này ai bắt nạt huynh, huynh nhất định phải nói với ta nhé, ta biết huynh sẽ bỏ qua, nhưng ta muốn bảo vệ huynh.” Huy Nhu yêu Hoài Cát, nàng hủy sự trong trắng của mình, chỉ để xứng với chàng “Hoài Cát, ta cũng là kẻ tàn khuyết.” Nhưng là nữ nhân gánh trên vai thiên hạ, làm sao có thể yêu một Thái giám? Huy Nhu một lòng muốn ở bên Hoài Cát, nàng không sợ thiên hạ, không sợ tấu sớ của quan sử, nhưng nàng lại sợ mái đầu bạc, đôi mắt u buồn, lưng già gầy yếu của Nhân Tông đế. Nhân Tông đế có lẽ không phải một vị vua tốt, một người chồng tốt, nhưng ông là người cha luôn nâng niu con gái trong lòng bàn tay. Kiếp này đã định, chỉ biết cắt hoa gửi nỗi nhớ chàng. “Công chúa, sau này ta vẫn ở bên nàng… Khi nàng ngắm trăng, ta đang đứng nơi góc nhỏ trong cung, cùng nàng nhìn về phía trăng, khi nàng dạo ngự hoa viên, ta sẽ đứng cách nàng một bức tường, có thể sẽ ngửi thấy mùi hương hoa trên người nàng do gió thổi qua, khi nàng đánh đàn, ta ở một nơi không xa lắm, có lẽ cũng cầm sáo, thổi một khúc nhạc giống nàng… Tuy rằng không thể như hình với bóng…” “Cái bóng ở dưới chân, Hoài Cát ở trong lòng.” “Hoài Cát, chàng nói liệu có kiếp sau không nhỉ?” “Kiếp sau, chàng nhất định phải tìm được ta nhé. Kiếp sau, chắc chắn ta không phải là công chúa nữa, làm một nữ tử bình thường, mặc chiếc váy vải thô, cài cành mận trên tóc… Còn chàng, chắc sẽ là thư sinh áo trắng… Bỗng một ngày, ta xách làn đi hái dâu, chàng cưỡi ngựa qua ruộng dâu ấy, nhặt được trâm cài tóc mà ta vô tình đánh rơi.” “Ta sẽ đối tốt với chàng… Lúc chàng đọc sách, ta sẽ châm hương, chàng vẽ tranh, ta pha màu… Lúc chàng mệt rồi, muốn múa kiếm, hay chơi ném thẻ, ta sẽ ở bên cạnh đàn một khúc… Lễ thanh minh hàn thực, chúng ta cùng du xuân ngắm hoa, thất tịch trung thu, chúng ta có thể cùng ngồi trước hiên nhà ngắm sao ngắm trời…” Nguyện kiếp sau, Huy Nhu không phải Phúc Khang công chúa của thiên hạ, chỉ là thê tử áo vải của chàng thư sinh Hoài Cát. “Dù chúng ta quên ký ức, ta đều hi vọng rằng, đôi ta vẫn sẽ xuất hiện trong sinh mệnh của nhau.” *Cập nhật mới nhất Cô thành bế đã được đổi tên thành Thanh bình nhạc 清平乐 Serenade of Peaceful Joy Drama Thanh bình lạc hay Cô thành bế 孤城闭 Held In the Lonely Castle là bộ phim cổ trang chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Milan Lady do Chính Ngọ Dương Quang phối hợp với Trung Hối sản xuất. Nhà sản xuất Hầu Hồng Lượng, đạo diễn Trương Khai Trụ đội ngũ của Chính Ngọ sản xuất các phim Hãy nhắm mắt khi anh đến, Nếu ốc sên có tình yêu, Minh Lan truyện…, biên kịch Chu Chu. Các diễn viên chính Vương Khải, Giang Sơ Ảnh, Nhậm Mẫn, Dương Lặc, Biên Trình, Diệp Tổ Tân, Dụ Ân Thái, Vương Sở Nhiên, Lưu Quân, Tôn Kiên. Cải biên từ tiểu thuyết cùng tên của Milan Lady, Cô thành bế lấy bối cảnh triều Bắc Tống, bắt đầu công chiếu từ 07/04/2020 trên đài Hồ Nam. Thông tin cơ bản Tên phim Cô thành bế 孤城闭 Held In the Lonely Castle Đạo diễn Trương Khai Trụ Biên kịch Chu Chu Nhà sản xuất Hầu Hồng Lượng Công ty sản xuất Chính Ngọ Dương Quang, Trung Hối Quay phim Hoành Điếm, Vô Tích Các diễn viên chính Vương Khải, Giang Sơ Ảnh, Nhậm Mẫn, Dương Lặc, Biên Trình, Diệp Tổ Tân, Dụ Ân Thái, Vương Sở Nhiên, Lưu Quân, Tôn Kiên. Thể loại Cổ trang Số tập 69 tập 45 phút một tập Lịch chiếu Phát sóng từ 07/04/2020 trên đài Hồ Nam đồng thời chiếu online trên Tencent QQ Video. Cốt truyện tóm tắt Hoàng đế Bắc Tống Triệu Trinh Vương Khải phát hiện ra mình không phải là con ruột của Thái hậu, mà là con của tỳ nữ bên người Thái hậu năm đó – Lý Lan Huệ. Cảm thấy hổ thẹn, Triệu Trinh gả người con gái mình yêu thương nhất là công chúa Huy Nhu Nhậm Mẫn cho Lý Vĩ để báo đáp Lý gia. Trong triều đình, hai bên tân chính đại thần và cựu thần đối chọi gay gắt, đấu đến phong vân biến sắc. Triệu Trinh trị quốc như cầm cân, phải cân nhắc các thế lực khắp nơi, dốc hết sức lực vì quốc sự. Huy Nhu lại có tình cảm sâu đậm với nội thị cùng mình lớn lên Hoài Cát Biên Trình, chán ghét Lý Vĩ chất phác tầm thường, xung đột với nhà chồng. Nàng không màng tất cả mà phá vỡ hết quy củ quốc gia, khắp nơi ào ào tiếng phê bình. Triệu Trinh giằng xé giữa con gái và quan niệm trị quốc đến khổ sở. Cuối cùng, công chúa cả đời cũng không thể gặp lại Hoài Cát. Các nhân vật chính Vương Khải vai Tống Nhân Tông Tống Nhân Tông Triệu Trinh, vị hoàng đế thứ tư đời Bắc Tống. Biết nghe lời can gián, không ưa xa xỉ, không phóng túng, chỉ duy nhất đối lập với các đại thần vì thương con gái – công chúa Huy Nhu. Giang Sơ Ảnh vai Tào Hoàng hậu Hoàng hậu thứ hai của Tống Nhân Tông. Hoàng hậu xuất thân tướng môn, tổ phụ Tào Bân là khai quốc công thần của Bắc Tống. Nàng tính tình hiền từ, nhân hậu, tiết kiệm, xử sự cẩn thận, thế nhưng dưới gối lại không có con cái. Nhậm Mẫn vai Triệu Huy Nhu Phúc Khang công chúa, ái nữ của hoàng đế. Huy Nhu là trưởng nữ của Tống Nhân Tông, từ nhỏ đã được phụ hoàng hết lòng yêu thương. Nàng thông minh, xinh đẹp, phân rõ thiện ác, rất hiếu thuận với phụ hoàng. Thái giám tổng quản Lương Hoài Cát là tri kỷ của nàng, cuối cùng bi kịch phát sinh, kết thúc vẫn là bi kịch. Dương Lặc vai Hàn Kỳ Tể tướng Bắc Tống, trung quân ái quốc, cần chính thương dân, hi sinh cả cuộc đời vì bá tính. Uy vọng cực cao. Biên Trình vai Lương Hoài Cát Nội thị của công chúa Huy Nhu. Lương Hoài Cát là hoạn quan, từ nhỏ đã hầu hạ ở bên cạnh công chúa. Tính tình bình thản thanh nhã, có tài thư họa, có khí độ văn nhân thoát tục siêu phàm. Diệp Tổ Tân vai Trương Mậu Tắc Thái giám tổng quản, vẫn luôn khiêm tốn không nổi bật, chính y đã cứu Lương Hoài Cát. Có lòng ngưỡng mộ với Tào Hoàng hậu. Số mệnh đã định, không cần quá buồn quá vui, quá khứ đã qua đều như mây khói, chưa từng làm điều gì vượt quá quy củ. Dụ Ân Thái vai Yến Thù Danh tướng triều Bắc Tống, từ nhỏ đã là thần đồng, tuy xuất thân phú quý, nhưng sống đơn giản không xa hoa. Vương Sở Nhiên vai Trương Quý phi Phi tần được sủng ái nhất của Tống Nhân Tông, dung mạo xuất chúng, sau khi qua đời được phong làm Ôn Thành Hoàng hậu. Lưu Quân vai Phạm Trọng Yêm Nhà tư tưởng, chính trị gia, văn học gia kiệt xuất triều Bắc Tống, chiến tích lớn lao, thành tựu không người bì kịp. Tôn Kiên vai Phú Bật Danh tướng triều Bắc Tống, thanh liêm cần chính, chuộng thiện ghét ác. Nguồn baike Bạn đã xem chưa? Cảm thấy phim thế nào? Comment cảm nghĩ cho mọi người cùng biết nhé! Xem thêm Top 10 phim cổ trang Trung Quốc đáng chờ mong nhất 2019 Tổng hợp phim ngôn tình, phim chuyển thể

cô thành bế truyện