cuộc sống cầu nhỏ nước chảy
Những Câu Ca Dao Tục Ngữ Về Đà Nẵng. Chia sẻ đến bạn Những Câu Ca Dao Tục Ngữ Về Đà Nẵng hay và ý nghĩa. Nguồn: Sưu tầm. Đứng bên ni Hàn. Ngó bên tê Hà Thân. Nước xanh như tàu lá. Đứng bên tê Hà Thân. Ngó về Hàn, phố xá nghênh ngang. Kể từ ngày Tây lại đất Hàn.
Nước chảy vào hồ chứa ngầm và thấm vào đất để nuôi dưỡng cây trồng trên ruộng bậc thang. Vào năm 2020, dòng chảy đó bắt đầu chững lại. Và năm nay, nó đã ngừng chảy hoàn toàn: những cánh đồng của bà Messelis giờ đây nứt nẻ dưới ánh sáng mặt trời, bể chứa bằng đá của bà trống rỗng và khô hạn. TIN LIÊN QUAN
Ứng dụng của NH4Cl trong y học. Đóng vai trò một chất long đờm hiệu quả trong thuốc ho. Có tác dụng trực tiếp vào niêm mạc phế quản, gây ra hiện tượng làm long đờm giúp ho ra dễ dàng hơn. Muối amoni dạng tinh khiết đóng vai trò là một chất kích thích vào niêm mạc dạ
Cuộc sống bận rộn khiến chúng ta dễ dàng quên rằng quanh mình còn rất nhiều điều bất ngờ thú vị. Dưới đây là những sự thật đáng kinh ngạc mà nhiều người vẫn nghĩ là khoa học viễn tưởng. Dung nham có thể chảy nhanh bằng chó săn chạy nước rút. Cầu Vồng
Nhắc trẻ khi đã khuấy tan hết đường, hòa tan màu thì cốc số 5 sẽ cho vào đầu tiên rồi lần lượt đến cốc số 4, 3, 2, 1. Từ cốc số 4 sẽ phải hút bằng ống nhựa và bóp nhẹ cho nước chảy sát thành cốc. * Hoạt động 3: Cho trẻ trưng bầy, nhận xét sản phẩm thí
mimpi keluar cacing dari dubur menurut islam.
* Ác tục chỉ thứ gì đó giả dối, thô kệch, không hề có trí tuệ, không có tài ba, trống rỗng khiến người ta chán ghét, nhưng mà, có rất nhiều người lại tin tưởng nó là thứ thuần khiết, tao nhã, sáng suốt mê hoặc lòng người. “Ác tục, máu chó …” Liễu Kiều hết lần này đến lần khác mặc niệm, tiết mục quá ác tục, nhìn nam hài nằm sấp trên giường, Liễu Kiều hết chỗ nói rồi. Rõ ràng là xương cổ không thoải mái, bác sĩ trị xương xong, đi ra hơi choáng váng, liền tới trước quảng trường ngồi một lát, chờ bình thường lại đi về, sao biết ngồi xuống rồi, khi tỉnh lại thành như vậy. Phòng đất nhỏ tối đen, gió lùa qua cửa sổ bằng giấy, giường gỗ cứng rắn, cái bàn sứt góc,băng ghế dài nhỏ bằng gỗ, một tiểu nam hài mặc quần áo vải thô, ách, nằm gục ở đầu giường ngủ. Liễu Kiều quay cổ, còn hơi đau, con bà nó, lực tay của bác sĩ kia quá lớn. Giật giật tay, vừa đen vừa thô, này, này cũng không phải tay của ta, xem ra là linh hồn xuyên qua, ôi… “Tỷ, tỷ, tỷ đã tỉnh, hu hu…” Tiểu nam hài tỉnh, gục vào trên người ta, không phải, là nước ngập Kim Sơn trên người thân thể này. Nhức đầu, ta nên nói cái gì cho phải đây? * Nước ngập Kim Sơn là thành ngữ Hán ngữ, gốc từ truyện truyền thuyết dân gian Bạch Xà truyện của Trung Quốc, Bạch Xà dâng nước ngập chùa Kim Sơn. “Tỷ, tỷ làm đệ sợ muốn chết, hu hu… Tỷ tỷ làm sao vậy, sao tỷ không nói lời nào vậy?” Tiếp tục ướt sũng. Nói cũng là ngươi nói, ta có thể nói cái gì. “Tỷ, tỷ…” Phòng ở muốn ngập. “Ách, cái kia, cái kia ngươi đừng khóc, ngươi đừng khóc, từ từ nói. Cái kia, ta là ai, đây là đâu?” Không thể nhịn được nữa, liền không cần nhịn nữa. “Tỷ, tỷ, hu –” “Ngừng lại, không được khóc! Ách, ta có chút chuyện không nhớ rõ, ngươi nói cho ta biết, không được khóc!” Gân xanh đều nổi lên, sợ nhất tiểu hài tử khóc. “Tỷ, hu hu –, đệ không khóc.” Nghẹn đến mặt đỏ rần. “Tỷ là tỷ của đệ, tên là Liễu Kiều, mười lăm tuổi, xếp thứ bốn trong các đường tỷ muội, tất cả mọi người gọi tỷ là Tứ nương. Đệ là đệ đệ của tỷ, phụ thân gọi đệ là Ngũ lang, năm nay chín tuổi. Đây là thôn Thập Liễu, tỷ, tỷ thật không nhớ rõ sao, đệ tỷ cũng không nhớ rõ sao?” Trời ơi, trăm ngàn lần đừng khóc. May mắn tên vẫn là của mình. “Đệ đệ ngoan, là tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ sẽ nhớ lại được. Vậy, cha và nương đâu? Ta là bị làm sao vậy?” Đã hồi lâu, còn không có nhìn thấy những người khác đâu, nhức đầu. Qua hồi lâu, cuối cùng hiểu rõ, nương và cha gì kia đều đã qua đời, lưu lại hai tỷ đệ nương tựa lẫn nhau. Ha ha, lại là nữ vi tôn, không phải là nữ tôn rồi, cuối cùng không cần lo lắng nam nhân hoa tâm rồi, ha ha, đắc ý trước. * Nữ vi tôn Nữ làm chủ Bởi vì tỷ muội Lý gia cách vách bắt nạt Ngũ lang, Liễu Tứ nương đánh không lại hai tỷ muội kia, bị đẩy ngã vào tảng đá, bất tỉnh. Hai tỷ muội kia sợ hãi, đỡ người vào trong nhà, rồi bỏ chạy. Sau khi tỉnh lại, liền biến thành Liễu Kiều của năm 2010. *** Sống cho tốt đi, Liễu Kiều rất nhanh liền bình tĩnh. Cố gắng nuôi lớn đệ đệ là được, xong tốt nhất sẽ tìm nam nhân tốt gả đi, a không, là cưới, cười gian… “Ngũ lang à, chúng ta có đất không? Bình thường đều ăn cái gì?” Người dân lấy ăn làm trời, trước lấp đầy bụng quan trọng nhất. “Tỷ, chúng ta có hai mẫu, để trồng một ít lúa mì, một ít khoai lang, khoai tây, ngô. Bình thường đều ăn mỳ, có tiền một chút, sẽ mua chút gạo ăn. Chỗ chúng ta không có gạo, đều là từ nơi khác chuyển đến.” Tiểu đệ rất hiểu chuyện đó, xem ra nơi này là phương Bắc rồi, rất giống quê nhà của mình ở hiện đại. Vậy không thành vấn đề, hồi nhỏ trong nhà rất nghèo, việc nhà nông cũng làm không ít, mãi cho đến khi lên học đại học mới không làm việc. Nuôi sống mình và đệ đệ hẳn không thành vấn đề. Xem ta người thời đại mới, liền cắm rễ ở đây! Nhìn bên ngoài trời đã tối rồi, “Ngũ lang à, đệ đói bụng không, dẫn tỷ đến phòng bếp, tỷ nấu cơm cho đệ ăn.” Tiểu đệ khẳng định cũng đói bụng. Đến phòng bếp nhìn xem, có bột mì, khoai lang, khoai tây, còn có vài cái trứng gà đặt ở trong giỏ xách. Trên tường treo mấy xâu ớt khô, tỏi. Lại nhìn ra phía cổng, có một vườn rau xanh nhỏ, trồng cải thìa, cải củ, hành lá, còn có chút đất trống. Ách, ngày khác lại trồng chút dưa chuột, đậu đũa gì đó, cũng không biết có thể trồng cà chua không, lặng lẽ tính toán. Hái được vài bó cải, vậy ăn mì đi, lại xào thêm chút khoai tây nữa là được. “Tỷ, để đệ làm cơm, tỷ nghỉ ngơi một chút đi.” “Đệ biết nấu ăn sao?” Sờ sờ lên đầu, “Shhh” cục u sưng thật lớn, con bà nó, thật thê thảm. “Tỷ, cơm đều do nam nhân làm, nào có nữ nhân chui phòng bếp?” Đúng vậy, nơi này là nữ tôn, tam tòng tứ đức đều là nam tử. “Không có chuyện gì, để tỷ làm, đệ nhóm lửa cho tỷ là được. Vậy, đệ gọt khoai tây, tỷ tới nhào bột mì, tối nay chúng ta ăn mì sợi, xào khoai tây, trước tạm chấp nhận đi.” Cầm chậu mì, đầu tiên thêm một chút nước, đổ ngập một nửa chậu mì, một lát lại thêm nước, bột mì để cán mì nhất định phải nhào hơi khô mới được. Sau khi nhào bột xong, rắc chút bột mì lên trên bàn, bắt đầu cán mỳ, tay thật mỏi, cán xong rồi, lại cắt nhỏ ra, trước để đó. Lấy khoai tây mà tiểu đệ đã gọt xong, cắt thành miếng, dùng nước ngâm, loại bỏ tinh bột dư thừa. Tiểu đệ nhóm lửa lên, rửa nồi, đun khô xong, múc chút dầu, xào ớt khô, tỏi cắt nhỏ, hành lá, đồ khoai tây miếng vào, thêm chút muối, nhanh chóng đảo đều, bỏ vào chút dấm chua, múc ra. Không cần rửa nồi, trực tiếp cho chút nước, rồi chờ nước sôi, thả mỳ sợi vào, rồi đun sôi, bỏ thêm muối, đánh cái trứng gà, thả rau xanh đã rửa sạch vào, bỏ thêm chút dấm chua, tắt lửa, có thể ăn. Múc ra hai chén mỳ sợi, bỏ trứng gà vào trong chén tiểu đệ, tiểu đệ bưng đồ ăn, đặt lên trên bàn, bắt đầu bữa cơm đầu tiên của cuộc sống mới. Ta xuất thân là người nhà nghèo, bảy tám tuổi đã bắt đầu học nấu cơm, tay nghề vẫn tính là được thông qua, ha ha. Rất nhanh đã ăn xong, nấu nước, rửa mặt xong, liền chuẩn bị ngủ, ta thật mệt mỏi, tiểu đệ lo lắng một ngày, rất nhanh đã ngủ. Ngày mai bắt đầu, sống tốt qua ngày.
Ngôn TìnhXuyên Không Nguồn Sưu tầm; Editor quynhanh311008 - đến chương 23 Puck – từ chương 24 249,947 Hoàn Thành 154548 21/02/2019 Đánh giá từ 16 lượt Cuộc Sống Cầu Nhỏ Nước Chảy - Đang tiến hành - Lan Nhân Hiểu NguyệtGiới thiệu truyện ngôn tình đặc sắc này“Ác tục, máu chó …” Liễu Kiều hết lần này đến lần khác mặc niệm, tiết mục quá ác tục, nhìn nam hài nằm sấp trên giường, Liễu Kiều hết chỗ nói rồi.* Ác tục chỉ thứ gì đó giả dối, thô kệch, không hề có trí tuệ, không có tài ba, trống rỗng khiến người ta chán ghét, nhưng mà, có rất nhiều người lại tin tưởng nó là thứ thuần khiết, tao nhã, sáng suốt mê hoặc lòng ràng là khi đó xương cổ không thoải mái, bác sĩ trị xương xong, đi ra hơi choáng váng, liền tới trước quảng trường ngồi một lát, chờ bình thường lại đi về, sao biết ngồi xuống rồi, khi tỉnh lại liền xuất hiện ở nơi này… Phòng đất nhỏ tối đen, gió lùa qua cửa sổ bằng giấy, giường gỗ cứng rắn, cái bàn sứt góc, băng ghế dài nhỏ bằng gỗ, một tiểu nam hài mặc quần áo vải thô, ách, nằm gục ở đầu giường Kiều quay cổ, còn hơi đau, con bà nó, lực tay của bác sĩ kia quá lớn. Giật giật tay, vừa đen vừa thô, này, này cũng không phải tay của ta, xem ra là linh hồn xuyên qua, ôi…“Tỷ, tỷ, tỷ đã tỉnh, hu hu…” Tiểu nam hài tỉnh, gục vào trên người ta, không phải, là nước ngập Kim Sơn * trên người thân thể này. Nhức đầu, ta nên nói cái gì cho phải đây?* Nước ngập Kim Sơn là thành ngữ Hán ngữ, gốc từ truyện truyền thuyết dân gian Bạch Xà truyện của Trung Quốc, Bạch Xà dâng nước ngập chùa Kim chuyện xưa liền cứ như vậy mà phát sinh...
Nhìn ánh sáng trắng lộ ra qua cửa sổ bằng giấy dán, trời sắp sáng. Tay chân nhẹ nhàng mặc quần áo, rời giường, để cho tiểu đệ tiếp tục tiên làm xong điểm tâm, lấy hai củ khoai lang rửa sạch, cắt thành miếng, thả vào nồi, cho thêm chút nước, chậm rãi luộc, múc nửa chậu bột mỳ, thêm muối, dầu, nước, nhào mềm, cán mỏng xong, bỏ thêm hành cắt nhỏ, làm thành bánh nướng hành. Lấy một chiếc nồi khác, đốt nóng, đổ một chút dầu, tráng đều trong nồi, chỉnh lửa nhỏ, bỏ bánh vào, đậy vung lên, chậm rãi chờ, ước chừng ba bốn phút sau, lật mặt bánh, lại chờ ba phút, tắt lửa, dùng chiếc đũa gắp bánh ra, khiến bánh tách ra, hiện rõ ra từng tầng một, chính là bánh rán hành thường đồ ăn, là sở thích duy nhất của ta trong hoàn cảnh đầy áp lực, hiện tại nhưng thật ra có công dụng thật khoai lang nấu đã chín, canh cũng chuyển thành màu đỏ, ngừng lửa, đậy lại. Cắt một đĩa dưa muối nhỏ, ăn với cơm là được. Chờ trời giá rét, làm tiếp chút tương đậu là được, cái đó cũng có hương vị. Gọi tiểu đệ thức dậy, rửa mặt xong rồi bắt đầu ăn cơm, bánh rán hành kia, nhưng lại khiến cho tiểu đệ kinh ngạc một phen.“Ngũ lang à, lúc tỷ ngủ, gặp giấc mộng, mơ thấy một ông lão dạy tỷ thật nhiều đồ vặt này nọ, đệ trăm ngàn đừng ngạc nhiên.” Trước nói rõ, giảm bớt được giải thích hồi lâu, ngay cả về sau cũng giảm đi, “Lát nữa đệ dẫn tỷ vào trong đất nhìn một chút, nói người trong thôn cho tỷ nghe một chút, đừng để cho người ta biết tỷ quên hết trước kia.”“Đã biết, tỷ, bánh này thật thơm, ăn ngon thật.” Tiểu đệ híp mắt.“Bé ngoan, thật hiểu chuyện.” Xoa xoa tóc, không tệ.“Đệ là người lớn.” Tiểu đệ nhanh tránh ra, ưm, không xoa nhẹ được.“Được, tỷ là người lớn, nhanh ăn đi.” Lát nữa còn nhiều bên bờ ruộng lúa mì, vẫn còn cảm khái, rời xa quê nhà, đến trường, công tác, đã rất nhiều năm chưa thấy lúa mì. Ruộng lúa mì xanh xanh, đã trổ bông rồi, tiếp qua một hai tháng, hẳn là có thể thu.“Trở về đi, đó là ai vậy?” Phía trước có vài người đang tới.“Đó là Lý đại thẩm, kia là Lý đại thúc, hai người kia chính là hai tỷ muội đã đẩy tỷ ngã sấp xuống.” Xỉu, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.“Chào đại thẩm, đại thúc!” Ta khoan dung độ lượng, hơn nữa, tạo quan hệ tốt rất quan trọng.“Là Tứ nương à, không sao chứ? Đều do hai nha đầu cứng đầu nhà ta, ta đã dạy bảo các nàng. Ngươi có khỏe không?” Đại thẩm này không đơn giản, quên đi quên đi, không có gì so đo, mọi người đều nhìn rõ, còn có gì nhìn không ra?“Không có chuyện gì, cháu tốt lắm, hai vị muội muội cũng không cẩn thận, thẩm cũng đừng trách các nàng.” Bà con xa không bằng láng giềng gần, không đắc tội tốt nhất, không chừng ngày nào đó còn cần giúp đỡ.“Tứ nương thật hiểu chuyện, chúng ta có việc đi trước, không có việc gì thì tới chơi nha!” Không có việc gì cũng không tới đâu, quý trùng sinh mệnh, rời xa bạo lực.“Lúc này Tứ nương thật lạ, nếu là trước kia sớm đã mắng chửi người rồi, kỳ quái…” Xa xa còn phảng phất lại giọng nói mơ hồ của Lý đại thẩm đến nhà, xem xét lại của cải, thật đáng thương, chỉ có ba mươi hai văn tiền, vẫn toàn là tiền bán trứng gà, đổi lại dầu muối. Vài món xiêm y vải thô mụn vá, áo bông cũ, thật sự đủ thê thảm. May mắn, đồ ăn đều là nhà mình trồng, không cần tiêu tiền, bột mì, khoai lang kia, ăn một đoạn thời gian, vẫn không thành vấn đề, không đến nỗi ăn bữa này lo bữa sau. Chỉ cần vất vả, phấn đấu, sống thường thường bậc trung vẫn có ánh sáng hi vọng, lấp lánh. Ngày mai đến trên trấn nhìn xem, cũng tính toán tốt một chút, lại mua chút giống rau. Tiền ơi, thật đúng là phát sầu mà.***Ngày hôm sau, dậy thật sớm, qua loa giải quyết điểm tâm, kêu tiểu đệ trông nhà, cho gà ăn, dọn dẹp cỏ dại trong sân xin tha thứ ta sử dụng lao động trẻ em, ta cũng bất đắc dĩ.Theo đường đất duy nhất đến trấn trên kia, ta bắt đầu không hề khoan khoái cất bước, tha thứ cho ta kiếp trước ngồi xe nhiều, tác dụng của chân sắp đánh mất. Bước đi nào, may mắn cách trấn trên không phải quá xa, hơn nửa canh giờ sau, ta kéo chân tới nơi trấn Vọng Liễu đường rất náo nhiệt, tiệm nhỏ bán đồ ăn, người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bán một ít đồ chơi, hai bên là một dãy cửa hàng, tiệm gạo, hiệu may, tửu lâu, tiệm trà, khách điếm, tiệm ăn, thời cổ cũng có không ít loại ngành nghề!Trên đường phần lớn là nữ nhân, ngẫu nhiên thấy một hai đại thúc đi theo bên người thê tử nhà mình, mắc cỡ ngượng ngùng, sợ hãi. Tiểu công tử nhà có tiền mang mạng che mặt, núp trong kiệu nhìn người. Ta rất muốn hộc máu, xem tiểu thuyết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy là một chuyện khác, ta vẫn thích đại nam nhân một chút, hỏng trái tim bị thương, ta vội vàng nhìn xem giá thị trường, tiêu năm văn tiền, mua một ít hạt giống ớt xanh, dưa chuột, đậu đũa, thật đáng tiếc, không tìm được cà chua. Đến hiệu may xin chút vải vụn, lại mua năm văn tiền các loại chỉ màu của người bán hàng rong kia, mua thêm hai văn tiền kẹo vừng cho tiểu đệ. Trở về, thật sự luyến tiếc tiêu tiền, còn thừa hai mươi văn, cất để dùng khi cấp luật xuyên không Cho dù ngươi cẩn thận lại an phận, phiền toái vẫn sẽ tìm tới đó, nhìn thấy người kéo ống quần, ta thật sự không nói nên lời. “Bán mình chôn cất mẹ”, gần như tất cả đồng bào xuyên qua đều gặp được. Nhưng mà, nhưng mà, ta điểm nào giống như có thể mua nổi, một thân vải thô xanh đen, còn có mụn vá, một nghèo hai rỗng túi, ta thật sự hoài nghi ánh mắt vị bằng hữu này.“Ta không có tiền, ngươi tìm người khác đi.” Ngồi xổm xuống, gạt tay trên ống quần ra. Ta không phải máu lạnh, bản thân mình cũng là bồ tát bùn, còn phổ độ người?“Van cầu ngươi, ta không lấy tiền, chỉ cần chôn cất mẫu thân của ta là được.” Nhìn một chút, đây cũng chính là một đại hài tử, mười hai mười ba tuổi, dáng vẻ không đủ dinh chung quanh càng ngày càng nhiều, nghị luận sôi nổi, ta thật bất đắc dĩ, thật sự không thể làm chuyện tốt này, gạt tay hắn, không nhìn ánh mắt khinh bỉ bốn phía, ánh mắt xem náo nhiệt không có ý tốt, lấy mười văn tiền ra, đặt ở bên chân hắn, thịt đau. Đi về nhà thôi, ta chỉ có thể làm như vậy, còn lại liền nhìn chính trên đường đất lúc trước, kéo bước chân nặng nề, ta từng bước một đi về nhà. Xa xa nhìn thấy cây liễu lớn ở cửa thôn, cửa thôn có mười cây liễu lớn, truyền thuyết có mấy trăm năm rồi, cái tên thôn Thập Liễu chính là như vậy mà có. Bước chân nhanh hơn, rất nhanh về đến nhà.“Ngũ lang, tỷ đã trở về!”“Tỷ, tỷ đã trở lại! Mệt mỏi đi, đệ rót nước cho tỷ.” Vẫn là tiểu đệ tốt nha.“Kẹo vừng, cho đệ, nhanh ăn đi.” Uống chén nước, thật vui sướng.“Tỷ, tỷ cũng ăn.” Đưa một miếng lại đây.“Không được, tỷ không thích ăn ngọt, đệ nhanh ăn đi.” Ta chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt, “Tỷ mua một ít hạt giống, chờ ăn cơm xong, liền trồng lên đi.”Buổi trưa, dùng rau cải nấu canh, đánh trứng gà, quấy tan, rất thơm. Bỏ bánh buổi sáng xuống hâm nóng, trộn lẫn củ cải cắt sợi, không có biện pháp, trong nhà ít đồ như vậy, chỉ đành tạm chấp nhận ăn, may mà tiểu đệ thật sự dễ nuôi, bản thân ta cũng không kiêng ăn.
* Ác tục chỉ thứ gì đó giả dối, thô kệch, không hề có trí tuệ, không có tài ba, trống rỗng khiến người ta chán ghét, nhưng mà, có rất nhiều người lại tin tưởng nó là thứ thuần khiết, tao nhã, sáng suốt mê hoặc lòng người.“Ác tục, máu chó …” Liễu Kiều hết lần này đến lần khác mặc niệm, tiết mục quá ác tục, nhìn nam hài nằm sấp trên giường, Liễu Kiều hết chỗ nói ràng là xương cổ không thoải mái, bác sĩ trị xương xong, đi ra hơi choáng váng, liền tới trước quảng trường ngồi một lát, chờ bình thường lại đi về, sao biết ngồi xuống rồi, khi tỉnh lại thành như vậy. Phòng đất nhỏ tối đen, gió lùa qua cửa sổ bằng giấy, giường gỗ cứng rắn, cái bàn sứt góc,băng ghế dài nhỏ bằng gỗ, một tiểu nam hài mặc quần áo vải thô, ách, nằm gục ở đầu giường Kiều quay cổ, còn hơi đau, con bà nó, lực tay của bác sĩ kia quá lớn. Giật giật tay, vừa đen vừa thô, này, này cũng không phải tay của ta, xem ra là linh hồn xuyên qua, ôi…“Tỷ, tỷ, tỷ đã tỉnh, hu hu…” Tiểu nam hài tỉnh, gục vào trên người ta, không phải, là nước ngập Kim Sơn trên người thân thể này. Nhức đầu, ta nên nói cái gì cho phải đây?* Nước ngập Kim Sơn là thành ngữ Hán ngữ, gốc từ truyện truyền thuyết dân gian Bạch Xà truyện của Trung Quốc, Bạch Xà dâng nước ngập chùa Kim Sơn.“Tỷ, tỷ làm đệ sợ muốn chết, hu hu… Tỷ tỷ làm sao vậy, sao tỷ không nói lời nào vậy?” Tiếp tục ướt sũng. Nói cũng là ngươi nói, ta có thể nói cái gì.“Tỷ, tỷ…” Phòng ở muốn ngập.“Ách, cái kia, cái kia ngươi đừng khóc, ngươi đừng khóc, từ từ nói. Cái kia, ta là ai, đây là đâu?” Không thể nhịn được nữa, liền không cần nhịn nữa.“Tỷ, tỷ, hu –”“Ngừng lại, không được khóc! Ách, ta có chút chuyện không nhớ rõ, ngươi nói cho ta biết, không được khóc!” Gân xanh đều nổi lên, sợ nhất tiểu hài tử khóc.“Tỷ, hu hu –, đệ không khóc.” Nghẹn đến mặt đỏ rần. “Tỷ là tỷ của đệ, tên là Liễu Kiều, mười lăm tuổi, xếp thứ bốn trong các đường tỷ muội, tất cả mọi người gọi tỷ là Tứ nương. Đệ là đệ đệ của tỷ, phụ thân gọi đệ là Ngũ lang, năm nay chín tuổi. Đây là thôn Thập Liễu, tỷ, tỷ thật không nhớ rõ sao, đệ tỷ cũng không nhớ rõ sao?” Trời ơi, trăm ngàn lần đừng khóc. May mắn tên vẫn là của mình.“Đệ đệ ngoan, là tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ sẽ nhớ lại được. Vậy, cha và nương đâu? Ta là bị làm sao vậy?” Đã hồi lâu, còn không có nhìn thấy những người khác đâu, nhức hồi lâu, cuối cùng hiểu rõ, nương và cha gì kia đều đã qua đời, lưu lại hai tỷ đệ nương tựa lẫn nhau. Ha ha, lại là nữ vi tôn, không phải là nữ tôn rồi, cuối cùng không cần lo lắng nam nhân hoa tâm rồi, ha ha, đắc ý trước.* Nữ vi tôn Nữ làm chủBởi vì tỷ muội Lý gia cách vách bắt nạt Ngũ lang, Liễu Tứ nương đánh không lại hai tỷ muội kia, bị đẩy ngã vào tảng đá, bất tỉnh. Hai tỷ muội kia sợ hãi, đỡ người vào trong nhà, rồi bỏ chạy. Sau khi tỉnh lại, liền biến thành Liễu Kiều của năm 2010.***Sống cho tốt đi, Liễu Kiều rất nhanh liền bình tĩnh. Cố gắng nuôi lớn đệ đệ là được, xong tốt nhất sẽ tìm nam nhân tốt gả đi, a không, là cưới, cười gian… “Ngũ lang à, chúng ta có đất không? Bình thường đều ăn cái gì?” Người dân lấy ăn làm trời, trước lấp đầy bụng quan trọng nhất.“Tỷ, chúng ta có hai mẫu, để trồng một ít lúa mì, một ít khoai lang, khoai tây, ngô. Bình thường đều ăn mỳ, có tiền một chút, sẽ mua chút gạo ăn. Chỗ chúng ta không có gạo, đều là từ nơi khác chuyển đến.” Tiểu đệ rất hiểu chuyện đó, xem ra nơi này là phương Bắc rồi, rất giống quê nhà của mình ở hiện đại. Vậy không thành vấn đề, hồi nhỏ trong nhà rất nghèo, việc nhà nông cũng làm không ít, mãi cho đến khi lên học đại học mới không làm việc. Nuôi sống mình và đệ đệ hẳn không thành vấn đề. Xem ta người thời đại mới, liền cắm rễ ở đây!Nhìn bên ngoài trời đã tối rồi, “Ngũ lang à, đệ đói bụng không, dẫn tỷ đến phòng bếp, tỷ nấu cơm cho đệ ăn.” Tiểu đệ khẳng định cũng đói phòng bếp nhìn xem, có bột mì, khoai lang, khoai tây, còn có vài cái trứng gà đặt ở trong giỏ xách. Trên tường treo mấy xâu ớt khô, tỏi. Lại nhìn ra phía cổng, có một vườn rau xanh nhỏ, trồng cải thìa, cải củ, hành lá, còn có chút đất trống. Ách, ngày khác lại trồng chút dưa chuột, đậu đũa gì đó, cũng không biết có thể trồng cà chua không, lặng lẽ tính toán. Hái được vài bó cải, vậy ăn mì đi, lại xào thêm chút khoai tây nữa là được.“Tỷ, để đệ làm cơm, tỷ nghỉ ngơi một chút đi.”“Đệ biết nấu ăn sao?” Sờ sờ lên đầu, “Shhh” cục u sưng thật lớn, con bà nó, thật thê thảm.“Tỷ, cơm đều do nam nhân làm, nào có nữ nhân chui phòng bếp?”Đúng vậy, nơi này là nữ tôn, tam tòng tứ đức đều là nam tử.“Không có chuyện gì, để tỷ làm, đệ nhóm lửa cho tỷ là được. Vậy, đệ gọt khoai tây, tỷ tới nhào bột mì, tối nay chúng ta ăn mì sợi, xào khoai tây, trước tạm chấp nhận đi.”Cầm chậu mì, đầu tiên thêm một chút nước, đổ ngập một nửa chậu mì, một lát lại thêm nước, bột mì để cán mì nhất định phải nhào hơi khô mới được. Sau khi nhào bột xong, rắc chút bột mì lên trên bàn, bắt đầu cán mỳ, tay thật mỏi, cán xong rồi, lại cắt nhỏ ra, trước để đó. Lấy khoai tây mà tiểu đệ đã gọt xong, cắt thành miếng, dùng nước ngâm, loại bỏ tinh bột dư đệ nhóm lửa lên, rửa nồi, đun khô xong, múc chút dầu, xào ớt khô, tỏi cắt nhỏ, hành lá, đồ khoai tây miếng vào, thêm chút muối, nhanh chóng đảo đều, bỏ vào chút dấm chua, múc ra. Không cần rửa nồi, trực tiếp cho chút nước, rồi chờ nước sôi, thả mỳ sợi vào, rồi đun sôi, bỏ thêm muối, đánh cái trứng gà, thả rau xanh đã rửa sạch vào, bỏ thêm chút dấm chua, tắt lửa, có thể ăn. Múc ra hai chén mỳ sợi, bỏ trứng gà vào trong chén tiểu đệ, tiểu đệ bưng đồ ăn, đặt lên trên bàn, bắt đầu bữa cơm đầu tiên của cuộc sống mới. Ta xuất thân là người nhà nghèo, bảy tám tuổi đã bắt đầu học nấu cơm, tay nghề vẫn tính là được thông qua, ha nhanh đã ăn xong, nấu nước, rửa mặt xong, liền chuẩn bị ngủ, ta thật mệt mỏi, tiểu đệ lo lắng một ngày, rất nhanh đã ngủ. Ngày mai bắt đầu, sống tốt qua ngày.
cuộc sống cầu nhỏ nước chảy